Chúng
tôi đi từ 11 giờ tối. Đến 2 giờ 30 sáng ngày chủ nhật chúng tôi chỉ
cách nhà Sơn chừng 5 cây số. Nhưng không thể đi được vì đường tắc, tôi
đi bộ lên phía trên xem tắc đến đâu, đi hơn một cây số thì thấy mấy ông
xe tải đứng chờ nói với nhau. Chả biết tắc đoạn nào, chạy lên thấy dàu
hun hút.
Nghe
câu đó tôi quay về xe. Lạ thật đi trơn tru từng ấy quãng đường từ Hà
Nội vào đây, còn cách có mấy cây số thôi mà ngồi chờ 2 tiếng đồng hồ.
4 giờ 30 sáng chúng tôi có mặt tại nhà Sơn.
Mẹ
Sơn nằm trong quan tài giữa nhà, ngôi nhà trống hoác chơ vơ chiếc quan
tài và cái chiếu có 3 người đàn ông đang ngủ say. Chắc cậu của Sơn, tôi
vất balo len vào giữa nằm dãn lưng mấy phút thì mọi người dậy, lục tục
kê bàn ghế để 5 giờ Linh Mục đến nhà làm lễ an táng.
Không
có kèn, trông. Đám ma giản dị nhất mà tôi nhìn thấy từ trước đến nay.
Những vòng hoa bằng giấy, một chiếc đài mở đĩa nhạc đám tiếng mất tiếng
còn. Chỉ khoảng hơn 30 người bà con hàng xóm đến dự, lát sau một xe ô tô
nữa từ Hà Nội vào, hai người bạn Sơn ở Vinh ra. Số khách xa về vỏn vẹn
12 người, nhưng chiếm một phần 3 số người đưa bà Maria Đỗ Thị Tân đến
nơi an nghỉ cuối cùng.
Khi Linh Mục làm thánh lễ an táng xong, cử hành bí tích vượt qua. Đến lượt một vị chủ tang là cán bộ thôn lên đọc lời ai điếu.
-
Lời ai điếu lắp đi lặp lại cám ơn sự có mặt của chính quyền...cám ơn
Đảng và chính quyền đã tạo điều kiện để bà Tần chữa bệnh, nhưng vì căn
bệnh hiểm nghèo....
Đám bạn Sơn ở Hà Nội không được nhắc đến một câu, đến Sơn cũng chả được nhắc.
Mấy
ông cậu Sơn ở quê vì neo người ríu rít chạy việc, chả để ý gì đến lời
ai điếu của cán bộ thôn. Chỉ có mấy bà dì Sơn nghe thấy là khóc nấc lên
đầy uất nghẹn
-
Sơn ơi...mẹ con chết rồi...sao con không về nhìn mẹ lần cuối...ai giữ
cháu tôi hãy để cháu tôi về với mẹ cháu lần cuối đi, trời ơi, hỡi trời
ơi...
Đám tang nhanh chóng, quan tài được đưa ra đồng, một lát đã xong.
Lúc
quan tài đi qua nhà hàng xóm, có người ngó ra cửa xem, rồi lại quay
vào. Có người đi xe máy bấm còi liên tục để vượt lên. Có những người lầm
lì che kín mặt bằng khẩu trang, nón cối đi theo sát chúng tôi.
Chúng
tôi qua nhìn ngôi nhà Sơn lần chót khi về, một ngôi nhà cũ kỹ, mục nát
và trống trải. Thứ đẹp nhất là bức ảnh của Lê Văn Sơn treo gần cửa ra
vào.
Nắng
đầu hè xứ Thanh ngột ngạt đến rợn người. Chưa thấy một đám tang nào đìu
hiu, lạnh lẽo đến vậy. Nghe câu chuyện của người ta kể về bà mẹ Sơn đi
mua đồng nát, mua được hai bao. Bê một bao ra cửa rồi quay vào bê nốt
bao kia. Quay ra không thấy bao trước, bà gửi bao sau đạp xe khắp Hà Nội
để tìm ai. Vừa đạp bà vừa khóc....
đứng canh đám tang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét