Huỳnh Trọng Hiếu -
Chiều ngày 27/5, khoảng 4h30 tại xã Tam Phú, Tam Kỳ, Quảng Nam đã xảy
ra một vụ đụng độ giữa một bên là bộ đội thuộc Quân đội Nhân dân Việt
Nam hiện đang đồn trú tại địa phương và một số thanh niên trong khu vực.
Cuộc xô xát đã dẫn đến việc hai thanh niên bị thương trong đó có một
người bị thương nặng ở mắt tên là Nguyễn Đình Chinh, hiện đang điều trị
tại bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Nam.
Thân nhân của nạn nhân cùng với những người họ hàng và cư dân trong làng
đã kéo đến trước cổng Ban chỉ huy Quân sự đòi hỏi những người có trách
nhiệm phải giải quyết thỏa đáng vụ việc. Tuy nhiên, Ban chỉ huy quân sự
vẫn kiên quyết bao che cho các binh sĩ dẫn đến việc thân nhân của nạn
nhân bức xúc chửi bới và phản ứng rất dữ dội. Dân địa phương cũng tập
trung trước cổng khu quân sự để bày tỏ sự đồng tình với thân nhân của
nạn nhân.
Huỳnh Trọng Hiếu đã kịp thời có mặt tại chỗ, và trực tiếp theo dõi diễn tiến vụ việc để trình bày cùng quý vị.
Liên lạc với thân nhân của anh Nguyễn Đình Chinh, người chú của nạn
nhân, và một số người trực tiếp có mặt trong vụ đụng độ để hỏi về sự
việc, họ đã cung cấp cho tôi những thông tin sau:
HTH: Dạ, tôi là Huỳnh Trọng Hiếu, là thành viên của Tổ chức phóng
viên không biên giới. Vừa qua, tôi được biết, tại nơi gần khu Quân đội
Nhân dân đang đồn trú tại xã Tam Phú đã xảy ra cuộc đụng độ giữa bộ đội
và một số thanh niên hiện đang sống nơi đây có đúng không anh? Xin anh
hãy tường thuật một cách chi tiết để mọi người được biết.
Thân nhân: Dạ thưa anh, tôi xin nói thế này, chiều hôm nay khoảng
4h30, cháu tôi là Nguyễn Đình Chinh cùng với một người bạn khác tên là
Nguyễn Thanh Văn đang trên đường đi chơi về thì gặp một nhóm lính đi
ngược chiều, họ mặc đồ quân đội chặn đầu xe của cháu tôi để xin vài điếu
thuốc lá. Bất ngờ trước việc làm vô lý, cháu tôi không đồng ý với thái
độ của họ dẫn đến lời qua tiếng lại và sau đó xô xát. Tôi nghĩ rằng, đây
là một vụ đánh người thì đúng hơn. Bộ đội đi ngênh ngang ngoài đường,
chặn đầu xe của dân xin đểu, không được thì đánh người, bên phía quân
đội thì được đào tạo chuyên nghiệp, có khoảng vài chục người, còn chúng
tôi chỉ có hai thanh niên đang ngồi trên xe. Người bạn của nó ngồi phía
sau kịp thời bỏ chạy để kêu cứu, còn cháu tôi đang ngồi trên xe, không
phản ứng kịp nên bị đánh túi bụi… thấy cảnh xô xát xảy ra, một nhóm lính
khác đang ngồi nhậu nhẹt trong quán cũng chạy ra hỗ trợ. Một số người
dân có mặt tại chỗ nhảy vào can ngăn nhưng không được, cháu tôi bị chúng
đánh bị thương nặng ở mắt.
HTH: Thưa anh, vậy tình hình sức khỏe của anh Nguyễn Đình Chinh hiện nay ra sao?
Thân nhân: Dạ cháu tôi bị thương ở nhiều nơi, toàn thân bị đánh
thâm tím, anh cứ tưởng tưởng vài chục người đánh một người thì chỉ cần
nhổ một bãi nước miếng cũng đủ chết chứ huống gì họ ra sức đánh đấm. Bác
sĩ chẩn đoán một bên mắt bị thương nặng, không biết còn giữ lại được
không, hiện đang được điều trị tại bệnh viện đa khoa tỉnh QN.
HTH: Dạ thưa anh, từ trước đến giờ, tại đây có xảy ra tình trạng tương tự như thế này không?
Thân nhân: Dạ tại chỗ chúng em, bộ đội trú đóng khá đông, họ
thường ra ngoài khu quân sự để uống cà phê và nhậu nhẹt, ngày nào cũng
thế, ở đây thu nhập chủ yếu của bọn em là nhờ bộ đội. Việc bộ đội đánh
dân không phải là lần đầu tiên, va chạm vẫn thường xuyên xảy ra. Họ mặc
đồ quân đội nên làm gì người dân cũng không dám phản ứng, vì sợ làm to
chuyện, bất lợi cũng thuộc về dân thôi. Nhưng tôi nghĩ việc quân đội và
người dân sống quanh khu vực đóng quân xảy ra xung đột cũng dể hiểu vì ở
đây đa số là thanh niên, bộ đội cũng là thanh niên, nên rất dể dẫn đến
va chạm. Có điều, sau khi xảy ra va chạm, thiệt thòi đều thuộc về chúng
tôi, lực lượng của họ rất đông, lại được huấn luyện nên không ai làm gì
được. Lần nào chúng tôi yêu cầu Ban chỉ huy quân sự giải quyết và bồi
thường, họ đều phớt lờ, không quan tâm, không giải quyết.
Anh không biết đó thôi, chúng tôi tiếp xúc nhiều với bộ đội nên chúng
tôi biết, quân đội VN có hai loại, lính đỏ và lính xanh, lính đỏ phải
đồn trú ở những vùng xa xôi hẻo lánh, là con cái của thường dân nhập
ngũ. Còn khu quân sự ở những thành phố lớn, hay ở đây cũng gần thành
phố, binh lính sống rất sướng, ho chẳng làm gì cả, suốt ngày đi chơi,
chúng tôi biết mấy người lính này thuộc diện “5C”, nghĩa là “Con Cháu
Các Cụ Cả”, chính vì vậy, chúng tôi sợ rằng BCH Quân sự cũng sẽ không
giải quyết việc này như họ đã làm với những trường hợp trước đây thôi,
thiệt thòi vẫn thuộc về người dân.
HTH: Sau khi nạn nhân được đưa đến bệnh viện, chúng tôi thấy có
rất đông dân chúng tập trung trước khu quân sự để cùng với gia đình nạn
nhân đòi giải quyết vụ việc, thì Ban chỉ huy quân sự họ đã nói gì thưa
anh?
Thân nhân: Dạ, gia đình em cùng với rất nhiều người trong làng
đến trước cổng khu quân sự yêu cầu BCH giải quyết, em được mời vào trong
để trực tiếp làm việc. Ông chỉ huy trưởng cố tình bao che cho nhóm lính
đã gây thương tích đối với cháu của em, ông ta còn nói lỗi là do Nguyễn
Đình Chinh gây ra trước, và không giải quyết bất kỳ khiếu nại nào. Cũng
ở trong phòng làm việc, có một sĩ quan quân đội, người này ăn nói mềm
dẻo hơn, không biết anh ta chức vụ gì, anh ta hứa hẹn sẽ giải quyết thỏa
đáng và khuyên chúng tôi nên về.
Ra đến ngoài cổng thì trời cũng vừa tối, bạn bè của tôi kể lại, BCH quân
sự đã huy động lực lượng công an và dân phòng đến giải tán đám đông,
tên công an chỉ huy còn dọa nạt người dân chúng tôi, nếu còn ở lại đây
lâu sẽ bắt chúng tôi vì tội cố ý gây rối trật tự công cộng.
HTH: Trong vài ngày tới, anh và gia đình sẽ làm gì để đòi ban chỉ huy quân sự giải quyết thỏa đáng?
Thân nhân: Chúng tôi cùng với dân địa phương sẽ tập trung trước
cổng khu quân sự đến khi nào họ giải quyết thỏa đáng, họ phải bồi thường
tiền viện phí cho cháu tôi và xữ lý kỷ luật đối với những binh lính
tham gia hành hung cháu tôi. Tôi biết điều này sẽ không thể thực hiện
được, cũng như những lần trước, BCH QS địa phương sẽ đứng ra bao che cho
những binh lính thuộc diện “5C” này. Những chúng tôi sẽ làm mọi cách có
thể để đòi hỏi Ban chỉ huy giải quyết thích đáng. Nếu đòi hỏi mãi mà
không giải quyết thì bộ đội nên cử người ra đây đánh nhau với dân chúng
tôi cho công bằng. Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu tôi, thì mấy ông chỉ
huy một mạng, chúng tôi một mạng.
HTH: Dạ xin cảm ơn anh đã giành cho tôi buổi trao đổi này. Chúc anh và gia đình anh nhiều may mắn!
Tôi cũng có cuộc nói chuyện với anh Nguyễn Thanh Văn, là người đi cùng
anh Nguyễn Đình Chinh khi xảy ra vụ hành hung chiều hôm qua.
HTH: Xin chào anh! Tôi là Huỳnh Trọng Hiếu, thành viên của Tổ
chức phóng viên không biên giới. Tôi được biết, chiều hôm nay, một nhóm
Bộ đôi hiện đang đồn trú tại địa phương anh ở đã hành hung hai người
thanh niên, trong đó có anh phải không? Vậy xin anh hãy tường thuật lại
cho mọi người rõ?
Anh Thanh: Dạ, tôi là Nguyễn Thanh Văn, chiều hôm nay tôi và Chinh đang
đi chơi về thì gặp khoảng ba mươi lính đang mặc đồng phục, họ đi ngược
chiều với chúng tôi. Tôi nói Chinh lái xe tránh nhóm quân này để khỏi
rắc rối nhưng họ vẫn cố tình tiến về hướng chúng tôi và chặn đầu xe lại.
Họ chặn xe chúng tôi lại và xin vài điếu thuốc lá…Chinh bực mình không
cho, rồi lớn tiếng cãi cọ, và hai bên đánh nhau. Chúng tôi có hai người
không thể đánh lại bọn họ nên tôi chạy đi kêu cứu.
HTH: Và sự việc diễn ra sau đó như thế nào thưa anh?
Anh Thanh: Sau khi tôi chạy đi gọi bạn bè và nhiều người đến ứng
cứu, lúc quay lại thì bạn tôi nằm lăn ra đất rồi. Bọn chúng đã bỏ về hết
rồi, bây giờ tôi cũng không còn nhớ mặt những người đánh chúng tôi nữa,
lúc đó chúng tôi quá hoảng loạng. Tôi phải chở cậu ấy đến bệnh viện và
sau đó tôi đòi vào gặp Ban chỉ huy quân sự để giải quyết.
HTH: Ban chỉ huy Quân sự đóng tại xã Tam Phú nói là họ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào thưa anh?
Anh Thanh: Họ vừa khuyên tôi bình tĩnh và chờ đợi công an điều
tra làm rõ vụ việc, vừa có ý đe dọa tôi…lúc này tôi có cảm giác giống
như mình là người phạm tội. Tôi không tin là họ sẽ giải quyết chuyện này
thỏa đáng đâu. Những nhân viên công an điều tra ăn nói rất trịch
thượng, họ cố ý ép chúng tôi nói theo cách họ muốn
Mong anh có thể giúp đỡ chúng tôi lấy lại công bằng cho bạn tôi.
HTH: Dạ, xin cảm ơn anh đã giành cho tôi buổi trao đổi ngày hôm nay.
Huỳnh Trọng Hiếu, thành viên Tổ chức Phóng viên không Biên giới
Tam Kỳ, ngày 27 tháng 5 năm 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét