Thiệt chán dễ sợ. Nói theo kiểu bây giờ là “chán hơn con gián, ngán
hơn bột bán”. Chán vì cách xử sự của những người có quyền, có chức ở
Việt Nam bây giờ. Và ngán vì họ có thể chụp mũ bất cứ ai đang tranh đấu
cho một tương lai tươi sáng cho đất nước bằng cách gán cho họ cái nhãn
“‘Việt Tân”. Không cần biết là đương sự có biết đếch gì về tổ chức này
hay không. Thích hay không thích. Đã từng tham gia một vài hội nghị do
Việt Tân tổ chức hay không. Hay chỉ biết sơ qua các hoạt động của tổ
chức này. Như tôi chẳng hạn.
Còn nhớ cách đây đúng 4 năm khi tôi bắt đầu bị các nhân viên công an người Bắc để ý đến để rồi sau đó liên tục bị chất vấn về các hoạt động xã hội mà tôi đã từng tham gia. Cũng như những gì tôi biết về Việt Tân và một số nhà hoạt động xã hội có tiếng trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại như anh Nam Lộc, Nhạc sĩ Trúc Hồ, Bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến ở Úc, v.v…
Và dĩ nhiên trong đó bao gồm cả những người tôi quen biết hiện đang là thành viên của đảng Việt Tân. Như phát ngôn viên của đảng: Hoàng Tứ Duy.
Thật ra trước đây tôi không quen thân với Duy cho lắm. Duy lớn lên và sống ở Mỹ. Còn tôi thì ở tuốt bên Úc, sau này học ra trường lại sang Philippines làm việc. Vì vậy tôi đã không biết gì nhiều về Duy, nói chi đến các đảng phái, hội đoàn chính trị.
Ngay cả sau này khi tôi lấy vợ, sang Mỹ lập nghiệp tôi cũng không biết rõ hơn về Duy là bao. Ngày tôi chuyển về Việt Nam đi làm vào năm 2007 thật tình tôi cũng chẳng biết Duy là đảng viên của đảng Việt Tân (và ít lâu sau là phát ngôn viên của đảng). Thậm chí tôi cũng chẳng biết Duy sinh năm nào hay đảng Việt Tân hoạt động ra sao. Lúc ấy tôi chỉ có thể đoán chừng Duy khoảng độ tuổi tôi hay nhỏ hơn tôi một, hai tuổi gì đó. Và đảng Việt Tân có khá nhiều đảng viên trẻ tuổi. Họ hoạt động mạnh hơn so với những tổ chức khác.
Tôi chỉ biết có từng ấy. Chỉ quan tâm đến từng ấy.
Vậy mà trong suốt thời gian tôi bị công an Việt Nam tra vấn, họ hỏi về những tổ chức khác thì ít. Nhưng về Duy và đảng Việt Tân thì… hơi bị nhiều. Họ hỏi đi hỏi lại tôi tháng này sang tháng khác về đảng Việt Tân và những hoạt động của họ. Hôm thì nhân viên công an này, sang hôm sau một nhân viên khác cũng hỏi y như thế nên cuối cùng tôi đâm bực.
Một hôm chịu không nổi tôi xẵn giọng: “Mấy anh có thể hỏi tôi về những thằng bạn khác của tôi được không? Duy không phải là thằng bạn thân nhất của tôi. Lại càng không phải là thằng bạn duy nhất. Tôi chỉ có thể trả lời là tôi không biết chính xác Duy bao nhiêu tuổi và hiện có phải là đảng viên của đảng Việt Tân hay không!”
Đáp lại lời tôi là cái giọng Bắc rặt nhà nòi của viên công an đang ngồi trước mặt:
“Anh nói thế mà anh nghĩ chúng tôi tin anh à?”
Tôi ngây thơ đáp: “Tin hay không là quyền của mấy anh. Còn tôi chỉ có thể trả lời những gì tôi biết chắc”.
Thế là chúng tôi lại tiếp tục đối chất, lẩn quẩn với cái mũ Việt Tân. Quay mãi nhưng không thấy tôi chịu đổi ý, họ quay sang hù:
“Anh phải thành thật khai báo đi. Chúng tôi đã có bằng chứng hẳn hoi cả rồi. Cả anh và Hoàng Tứ Duy đều là ủy viên trung ương của đảng Việt Tân. Họ đã khai anh ra hết rồi. Phải biết điều một chút thì chúng tôi mới giúp anh được!”.
Trời! Có thiệt vậy sao? Từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ mình chưa bao giờ tham gia vào tổ chức chính trị nào. Bỗng nhiên vào một ngày đẹp trời đùng một cái 2 viên công an cho mình nhảy xổm ngay vào Trung Ương Đảng Việt Tân để làm ủy viên trung ương đảng. Sao số phận mình may mắn được sớm làm lãnh tụ đến thế?
Rất tiếc lúc ấy tôi đã không nói được như vậy. Tôi chỉ biết chống đỡ bằng cách khai báo rất thành khẩn:
“Thưa mấy anh tôi chưa bao giờ vô bất kỳ đảng nào, nói chi đến việc tôi lên làm đến ủy viên. Nếu các anh có bằng chứng thì cứ đưa ra. Xin đừng chụp mũ tôi một cách quá trắng trợn như vậy”.
Nhiều khi nghĩ lại chuyện cũ, tôi thấy quả thật là buồn cười (mặc dù thành tâm mà nói lúc ấy tôi buồn nhiều hơn cười). Một anh luật sư cù bơ cù bất như tôi, chưa bao giờ được ai mời vô đảng nào để làm đảng viên bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống được chính các đồng chí công an Việt Nam “chí công vô tư” cho ngồi xổm vào trung ương làm lãnh tụ của một đảng lớn. Thế mới thấy cách làm việc quá ư là nghiêm túc của bộ máy nhà nước Việt Nam hiện tại!
Chụp cái mũ Việt Tân hình như là sự lựa chọn tiện nhất cho các đồng chí điều tra. Vừa dễ chụp vì hầu như ai cũng đã nghe qua cái tên này. Lại dễ làm vừa lòng cấp trên vì đã có điều tra hẳn hoi với nhiều chi tiết cũng nhiều người (nhất là công an) đã nắm rõ.
Có lẽ đó là lý do tại sao phần lớn đối với những ai bị công an theo dõi, rình rập, người Việt ở Việt Nam hay Việt kiều từ nước ngoài về, tất tần tật đều bị dán hai chữ “Việt Tân” lên trán.
Nói thật nếu tôi làm xếp lớn trong Bộ Công an hiện nay thì điều mà tôi thay đổi đầu tiên sẽ là cách điều tra của các cục quản lý, phản gián, v.v…Vì thử hỏi xem nếu như ai cũng bị chụp lên cái mũ “Việt Tân”, bất kể điều đó đúng hay sai, thì sau này nếu thật sự có đảng viên của Đảng Việt Tân bị bắt nhưng không có bằng chứng rõ ràng thì công an phải làm gì? Chả nhẽ cứ tiếp tục nghi ngờ và…chỉ có thế? Nếu vậy thì đến khi nào ông Bộ trưởng Công An mới biết được thật sự thực lực của Đảng Việt Tân nằm ở đâu? Nhờ vào những yếu tố nào mà họ đã và đang thu nạp được rất nhiều những gương mặt trẻ lớn lên ở hải ngoại?
Hơn thế nữa, sự chụp mũ vô tội vạ càng làm cho thanh thế và danh tiếng của Việt Tân đi xa hơn. Hơn cả những gì đảng Việt Tân đang cố gắng tạo dựng. Như trường hợp cá nhân tôi, cũng “nhờ” bị hỏi quá nhiều mà sau này trở qua Mỹ tôi đã muốn tìm hiểu thêm về đảng Việt Tân cũng như chơi thân với Duy hơn.
Khác với sự gán ghép của nhà cầm quyền Việt Nam cho Việt Tân là “tổ chức khủng bố”, tất cả những đảng viên của Đảng Việt Tân mà tôi đã gặp đều là các bạn trẻ gốc Việt lớn lên ở hải ngoại. Họ là những người có lòng, nặng tình, nặng nghĩa nhất đối với với quê hương, với tương lai dân tộc. Duy là một trong những người bạn mà tôi mến trọng nhất. Không chỉ vì Duy có tài, có trí - đặc biệt là cách anh nghiên cứu và phân tích vấn đề - mà hơn thế nữa, Duy là một trong những người bạn trẻ của tôi mà mãi cho đến bây giờ vẫn còn giữ vững một niềm tin mãnh liệt vào lý tưởng cao đẹp.
Đối với riêng tôi, thật lòng mà nói tôi rất mến trọng những ai sống có lý tưởng và vẫn luôn theo đuổi lý tưởng của mình bất kể là có gặp khó khăn đến đâu trong cuộc sống. Hay con đường trước mắt nó có xa đến dường nào.
Cũng thật lòng mà nói nếu như một ngày nào đó tôi quyết định chọn con đường hoạt động chính trị bằng cách xin tham gia vào đảng Việt Tân, tôi sẽ rất hãnh diện với sự lựa chọn của mình. Và sẽ luôn sẵn sàng xác nhận tôi đang làm gì, cho ai.
Chứ chẳng cần phải đợi các đồng chí công an đội lên cho tôi một cái mũ trên đầu là Việt Tân, Việt Kiều hay Việt phản động!
Thế đã nhé.
* Blog của Luật sư Trịnh Hội là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Còn nhớ cách đây đúng 4 năm khi tôi bắt đầu bị các nhân viên công an người Bắc để ý đến để rồi sau đó liên tục bị chất vấn về các hoạt động xã hội mà tôi đã từng tham gia. Cũng như những gì tôi biết về Việt Tân và một số nhà hoạt động xã hội có tiếng trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại như anh Nam Lộc, Nhạc sĩ Trúc Hồ, Bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến ở Úc, v.v…
Và dĩ nhiên trong đó bao gồm cả những người tôi quen biết hiện đang là thành viên của đảng Việt Tân. Như phát ngôn viên của đảng: Hoàng Tứ Duy.
Thật ra trước đây tôi không quen thân với Duy cho lắm. Duy lớn lên và sống ở Mỹ. Còn tôi thì ở tuốt bên Úc, sau này học ra trường lại sang Philippines làm việc. Vì vậy tôi đã không biết gì nhiều về Duy, nói chi đến các đảng phái, hội đoàn chính trị.
Ngay cả sau này khi tôi lấy vợ, sang Mỹ lập nghiệp tôi cũng không biết rõ hơn về Duy là bao. Ngày tôi chuyển về Việt Nam đi làm vào năm 2007 thật tình tôi cũng chẳng biết Duy là đảng viên của đảng Việt Tân (và ít lâu sau là phát ngôn viên của đảng). Thậm chí tôi cũng chẳng biết Duy sinh năm nào hay đảng Việt Tân hoạt động ra sao. Lúc ấy tôi chỉ có thể đoán chừng Duy khoảng độ tuổi tôi hay nhỏ hơn tôi một, hai tuổi gì đó. Và đảng Việt Tân có khá nhiều đảng viên trẻ tuổi. Họ hoạt động mạnh hơn so với những tổ chức khác.
Tôi chỉ biết có từng ấy. Chỉ quan tâm đến từng ấy.
Vậy mà trong suốt thời gian tôi bị công an Việt Nam tra vấn, họ hỏi về những tổ chức khác thì ít. Nhưng về Duy và đảng Việt Tân thì… hơi bị nhiều. Họ hỏi đi hỏi lại tôi tháng này sang tháng khác về đảng Việt Tân và những hoạt động của họ. Hôm thì nhân viên công an này, sang hôm sau một nhân viên khác cũng hỏi y như thế nên cuối cùng tôi đâm bực.
Một hôm chịu không nổi tôi xẵn giọng: “Mấy anh có thể hỏi tôi về những thằng bạn khác của tôi được không? Duy không phải là thằng bạn thân nhất của tôi. Lại càng không phải là thằng bạn duy nhất. Tôi chỉ có thể trả lời là tôi không biết chính xác Duy bao nhiêu tuổi và hiện có phải là đảng viên của đảng Việt Tân hay không!”
Đáp lại lời tôi là cái giọng Bắc rặt nhà nòi của viên công an đang ngồi trước mặt:
“Anh nói thế mà anh nghĩ chúng tôi tin anh à?”
Tôi ngây thơ đáp: “Tin hay không là quyền của mấy anh. Còn tôi chỉ có thể trả lời những gì tôi biết chắc”.
Thế là chúng tôi lại tiếp tục đối chất, lẩn quẩn với cái mũ Việt Tân. Quay mãi nhưng không thấy tôi chịu đổi ý, họ quay sang hù:
“Anh phải thành thật khai báo đi. Chúng tôi đã có bằng chứng hẳn hoi cả rồi. Cả anh và Hoàng Tứ Duy đều là ủy viên trung ương của đảng Việt Tân. Họ đã khai anh ra hết rồi. Phải biết điều một chút thì chúng tôi mới giúp anh được!”.
Trời! Có thiệt vậy sao? Từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ mình chưa bao giờ tham gia vào tổ chức chính trị nào. Bỗng nhiên vào một ngày đẹp trời đùng một cái 2 viên công an cho mình nhảy xổm ngay vào Trung Ương Đảng Việt Tân để làm ủy viên trung ương đảng. Sao số phận mình may mắn được sớm làm lãnh tụ đến thế?
Rất tiếc lúc ấy tôi đã không nói được như vậy. Tôi chỉ biết chống đỡ bằng cách khai báo rất thành khẩn:
“Thưa mấy anh tôi chưa bao giờ vô bất kỳ đảng nào, nói chi đến việc tôi lên làm đến ủy viên. Nếu các anh có bằng chứng thì cứ đưa ra. Xin đừng chụp mũ tôi một cách quá trắng trợn như vậy”.
Nhiều khi nghĩ lại chuyện cũ, tôi thấy quả thật là buồn cười (mặc dù thành tâm mà nói lúc ấy tôi buồn nhiều hơn cười). Một anh luật sư cù bơ cù bất như tôi, chưa bao giờ được ai mời vô đảng nào để làm đảng viên bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống được chính các đồng chí công an Việt Nam “chí công vô tư” cho ngồi xổm vào trung ương làm lãnh tụ của một đảng lớn. Thế mới thấy cách làm việc quá ư là nghiêm túc của bộ máy nhà nước Việt Nam hiện tại!
Chụp cái mũ Việt Tân hình như là sự lựa chọn tiện nhất cho các đồng chí điều tra. Vừa dễ chụp vì hầu như ai cũng đã nghe qua cái tên này. Lại dễ làm vừa lòng cấp trên vì đã có điều tra hẳn hoi với nhiều chi tiết cũng nhiều người (nhất là công an) đã nắm rõ.
Có lẽ đó là lý do tại sao phần lớn đối với những ai bị công an theo dõi, rình rập, người Việt ở Việt Nam hay Việt kiều từ nước ngoài về, tất tần tật đều bị dán hai chữ “Việt Tân” lên trán.
Nói thật nếu tôi làm xếp lớn trong Bộ Công an hiện nay thì điều mà tôi thay đổi đầu tiên sẽ là cách điều tra của các cục quản lý, phản gián, v.v…Vì thử hỏi xem nếu như ai cũng bị chụp lên cái mũ “Việt Tân”, bất kể điều đó đúng hay sai, thì sau này nếu thật sự có đảng viên của Đảng Việt Tân bị bắt nhưng không có bằng chứng rõ ràng thì công an phải làm gì? Chả nhẽ cứ tiếp tục nghi ngờ và…chỉ có thế? Nếu vậy thì đến khi nào ông Bộ trưởng Công An mới biết được thật sự thực lực của Đảng Việt Tân nằm ở đâu? Nhờ vào những yếu tố nào mà họ đã và đang thu nạp được rất nhiều những gương mặt trẻ lớn lên ở hải ngoại?
Hơn thế nữa, sự chụp mũ vô tội vạ càng làm cho thanh thế và danh tiếng của Việt Tân đi xa hơn. Hơn cả những gì đảng Việt Tân đang cố gắng tạo dựng. Như trường hợp cá nhân tôi, cũng “nhờ” bị hỏi quá nhiều mà sau này trở qua Mỹ tôi đã muốn tìm hiểu thêm về đảng Việt Tân cũng như chơi thân với Duy hơn.
Khác với sự gán ghép của nhà cầm quyền Việt Nam cho Việt Tân là “tổ chức khủng bố”, tất cả những đảng viên của Đảng Việt Tân mà tôi đã gặp đều là các bạn trẻ gốc Việt lớn lên ở hải ngoại. Họ là những người có lòng, nặng tình, nặng nghĩa nhất đối với với quê hương, với tương lai dân tộc. Duy là một trong những người bạn mà tôi mến trọng nhất. Không chỉ vì Duy có tài, có trí - đặc biệt là cách anh nghiên cứu và phân tích vấn đề - mà hơn thế nữa, Duy là một trong những người bạn trẻ của tôi mà mãi cho đến bây giờ vẫn còn giữ vững một niềm tin mãnh liệt vào lý tưởng cao đẹp.
Đối với riêng tôi, thật lòng mà nói tôi rất mến trọng những ai sống có lý tưởng và vẫn luôn theo đuổi lý tưởng của mình bất kể là có gặp khó khăn đến đâu trong cuộc sống. Hay con đường trước mắt nó có xa đến dường nào.
Cũng thật lòng mà nói nếu như một ngày nào đó tôi quyết định chọn con đường hoạt động chính trị bằng cách xin tham gia vào đảng Việt Tân, tôi sẽ rất hãnh diện với sự lựa chọn của mình. Và sẽ luôn sẵn sàng xác nhận tôi đang làm gì, cho ai.
Chứ chẳng cần phải đợi các đồng chí công an đội lên cho tôi một cái mũ trên đầu là Việt Tân, Việt Kiều hay Việt phản động!
Thế đã nhé.
* Blog của Luật sư Trịnh Hội là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét