Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

CON MÉN…



Cả bản Tó chỉ nó với con Mén cùng học một lớp. Con Mén người nhỏ bé, da trắng xanh. Nhà con Mén nghèo lắm. Bố nó là bộ đội chết trận năm 1979. Thấy bảo chẳng thấy xác ở đâu, nên chỉ báo là ông bị mất tích. Nhà có hai mẹ con nó. Mẹ con Mén gầy như cái que, chẳng đủ sức làm cái rẫy to tỉa bắp lấy cái ăn từng ngày. Mế thằng Mon bảo: Nhà đó là người miền xuôi, theo tiếng gọi của đảng lên đây khai hoang từ hồi lâu lắm. Đến nay đã mấy đời rồi, mế chẳng nhớ nữa. Con Mén chỉ có mỗi một bộ quần áo cũ sờn hàng ngày mặc trên người. Đã ngắn hẫng ngắn hờ, hở cả bụng lẫn gióng chân. Con Mén học giỏi. Năm nào cũng đạt “Học sinh tiên tiến”. Thăng Mon đi học muộn. Mãi tám tuổi nó mới vào lớp một. Mế nó bảo. Người Nùng ta xưa nay có mấy ai đi học cái chữ đâu. Cứ làm cái rẫy cái nương cho giỏi, sẽ có bắp có sắn no cái bụng cả năm là được rồi…


Mấy ngày này trời đổ mưa, thằng Mon đến rủ con Mén đi học. Thấy nó ngồi co ro trong góc sàn nhà, trên người cuốn cái chăn mỏng cũ đã thủng lỗ chỗ. Nó bảo: Hôm nay tao không đi học được. Thằng Mon bảo: Mày ốm à?. Con Mén lí nhí: Tao không đi là không đi, hỏi mãi. Mày phải nói tao mới biết là sao chứ? Tao không nói. Tiếng con Mén gắt gỏng. Thằng Mon sấn lại gần, cầm tay con Mén kéo mạnh. Con Mén người nhỏ xíu, nhẹ hều. Bị thằng Mon kéo ngã lăn trên sàn nhà. Nó lồm cồm bò dậy, nép vội vào sau cái cột, hai tay bụm lại che cái phía trước ngực. Thằng Mon ngẩn người ra mất một lúc mới sực tỉnh, vội lấy cặp sách đậy lên ngực con Mén, bảo: Mày giữ cái cặp cho tao. Nó hì hục cởi phăng bộ quần áo của nó chìa về phía con Mén: Mặc vào đi… Con Mén ngơ ngác. Thế mày ở truồng à… Mày con gái không truồng được. Còn tao thì không phải lo. Con Mén hấp tấp mặc bộ quần áo rộng thùng thình của thằng Mon. Thoắt cái, thằng Mon mất hút ngoài cửa. Hồi sau, thấy nó đã mặc bộ quần áo khác chạy vào miệng giục tíu tít mau lên, mau lên... Bữa đó cả hai đứa muộn học. Cô giáo bắt phạt đứng quay mặt vào vách lá ngoài cửa lớp. Con Mén lay áo thằng Mon thì thầm: Chả sao, tối tao sang nhà mày. Hai đứa cùng chép lại bài hôm nay. Lo gì…

                                                                                                                    (hình từ Internet)

Đang đi, thằng Mon xoa bụng bảo. Này Mén, mày đói không. Con Mén lắc dầu. Tao nghe bảo u mày ốm mấy hôm rồi phải không. Ừ… Mày ngồi đây giữ cặp sách cho tao. Vừa dứt lời thằng Mon đã xăm xăm chạy đi. Một hồi nó trở lại, trên tay cầm hai củ sắn to còn lấm đất. Nó hối con Mén quơ đám lá khô vun vào hốc đá. Thằng Mon rút trong cặp ra bao diêm. Nó bật diêm châm vào đám lá. Ngọn lửa mau chóng bùng lên tỏa hơi ấm ra xung quanh. Con Mén co hai tay ôm lấy bụng nhăn nhó, môi nó tím tái vì lạnh. Tao biết mày đói mà. Thế mà hồi sáng bảo ăn khoai với tao lại không… Con Mén ngập ngừng. Tại u tao dặn không được ăn chực. Hừ… Tiếng thằng Mon gầm gừ trong cổ. Nó nhanh tay lấy cái que khều trong đám tro hồng rực.Tay nó nhón vội củ sắn nướng nóng bỏng, chuyển từ tay nọ sang tay kia, phùng má thổi phù phù… Mày ăn đi, đói lắm rồi hả… Ừ… Con Mén cầm lấy củ sắn từ tay thằng Mon. Cả hai đứa cùng nuốt nước bọt cái ực… Con Mén bửa đôi củ sắn chìa về phía thằng Mon. Mày cùng ăn đi. Thằng Mon lẳng lặng bửa củ sắn cháy đen, đưa lên miệng nhai chầm chậm. Con Mén huơ đôi tay mảnh khảnh về phía ngọn lửa, má nó đỏ bừng như trái bồ quân…

Mén à, Tiếng thằng Mon líu ríu phía sau. Cho tao hỏi cái này. Hỏi gì… Thằng Mon ngập ngừng. Nhưng mày phải giữ bí mật cơ. Ừ, mày nói đi… Mày biết không, người Nùng chúng tao có điều cấm kị, không được nhìn tý con gái. Mày bảo sao? Con Mén tròn mắt ngạc nhiên. Đó là tục lệ… tý con gái là của Giàng cho con nó, không ai được đụng vào. Thế hồi bé mày không bú tí mế mày à? Tại hồi đó bé quá nên tao không biết gì cả. Con Mén cười khúc khích, bảo. Mày lại đây. Thằng Mon nhón chân nhảy qua mấy tảng đá. Con Mén cười cười. Tao cho mày coi tí của tao… Nó cởi mấy cái cúc áo rồi phanh ra hai bên cười cười. Hai núm vú bé xíu trắng hồng hơi nhô trên cái nấm bằng quả cau. Thằng Mon bảo. Chỉ bé thế này thôi à… Không, bây giờ bé, lớn lên khác to. Ơ này Mén, Thế mày không… Thằng Mon chợt nín lặng, Ý nó muốn nói mày không giữ cho con mày à? Con Mén cười cười… Tao có phải người Nùng đâu. Thằng Mon bất chợt đỏ mặt. Nó túm tay con Mén lôi nhanh xuống suối. Con Mén kêu thất thanh. Tao không biết bơi… oặc…oặc… tiếng con Mén sặc nước. Thằng Mon vội ôm ngang hông con Mén nhấc bổng nó lên. Con Mén chới với vội ôm ghì lấy đầu thằng Mon, áp chặt vào ngực nó. Tiếng hai đứa cười vang cả khúc suối giữa buổi trưa vắng vẻ…

                                                                                                                    (hình từ Internet)

Mấy ngày rồi mưa rừng lớn lắm, trời lúc nào cũng xám xịt, đan dày những tảng mây mọng nước. Tan học, thằng Mon hối con Mén rảo bước thật nhanh trên con đường mòn về bản. Suối Lú kia rồi. Hai đứa phải đi vòng một đoạn mới đến khúc suối cạn để lội qua. Những tảng đá tròn nhẵn như xẫm hơn thường ngày. Đang đi thằng Mon chợt đứng lại, dỏng tai nghe ngóng. Bỗng nó thét lên: Mén, chạy mau. Con Mén chằng hiểu chuyện gì, hấp tấp chạy theo thằng Mon. Nó trượt chân ngã nhào. Thằng Mon dừng lại đỡ con Mén dậy. Cẳng chân con Mén tóe máu. Nó rên rỉ: Chân tao đau quá, không chạy được nữa đâu. Mày phải chạy thôi, lũ về tới rồi kìa. Con Mén ngước nhìn theo tay thằng Mon. Giữa khe núi hẹp phía trên, một núi nước cao cả chục mét đang réo ào ào sắp đổ xuống chỗ hai đứa. Con Mén cuống cuồng chạy… lại ngã… lại chạy. Thằng Mon dừng lại giục: Cầm túi sách cho tao, nhanh lên tao cõng. Thằng Mon xốc con Mén trên lưng chạy như ngựa vía. Nó vừa kịp bám được sợi dây rừng to tướng lủng lẳng ngay sát bờ dốc, leo vội lên bờ đất cùng lúc khối nước đổ ập xuống. Thằng Mon chỉ kịp kêu lên. Mén, ôm chặt tao… Tiếng nó chìm nghỉm trong tiếng gầm rú, gào thét của cơn lũ. Dòng nước cuốn phăng mọi thứ. Thằng Mon hai tay ghì chặt lấy sợ rây rừng. Dòng nước nhấn nó chìm nghỉm, hất tung nó lên rồi quăng nó xuống như một khúc gỗ…

Mọi người tìm thấy thằng Mon đang bất tỉnh trên đám mây rừng cách bờ suối Lú cả gần chục mét. Tay nó vẫn ôm ghì sợi dây rừng chỉ còn một đoạn. Sợi dây cuốn một vòng quanh đùi nó… Thằng Mon tỉnh dậy trời đã xế chiều. Mế nó đang ngồi bên cạnh, đôi mắt trĩu nặng nỗi lo lắng. Thằng Mon bật ngồi dậy, kêu thất thanh… Còn con Mén… Con Mén đâu rồi…. Mế nhìn nó im lặng lắc đầu. Hu hu. Nó bật khóc. Hồi lâu mệt quá, thằng Mon nằm thiêm thiếp. Miệng nó vẫn cố thều thào gọi: Mén ơi… Mén ời…

Mấy ngày sau người ta tìm thấy xác con Mén ở tận cuối rừng xa, cách bản gần chục cây số. Thằng Mon sốt cao. Mế nó giã thuốc dấu đắp vào trán, lấy vải buộc lại. Nó mệt lắm, nằm thiêm thiếp bên đống lửa đang bập bùng cháy ở giữa nhà. Loáng thoáng có tiếng ai đó kêu lên… Tìm thấy con Mén rồi… Thằng Mon tung chăn vùng dậy. Nó chạy vội sang nhà con Mén. Xác con Mén nằm dưới sàn, phía trên đắp chiếc chăn sui mỏng đã thủng lỗ chỗ. Thằng Mon len lén lại gần. Nó khẽ lật tấm chăn… Xác con Mén phồng lên vì ngâm nước quá lâu. Mặt nó xưng mọng tím bầm. Hai tay vẫn ôm chặt lấy ngực. Thằng Mon gỡ bàn tay con Mén. Ơ kìa, cái cặp sách của thằng Mon…

Mấy bữa rồi thằng Mon cứ ngồi ở mỏm đá đầu dốc bên suối. Mặt nó còn xanh rớt. Nó mới chỉ vừa cắt cơn sốt thôi. Bóng nó yên lặng như tảng đá xù xì. Mế nó vẫn ngồi chênh chếch phía trên. Thằng Mon bảo: Mế à, nếu chỗ khe núi hẹp kia có một cái cầu thì… Ừ đáng ra chỗ đó phải có một cây cầu từ lâu rồi… Thì con Mén nó không… Ừ, đúng như thế. Thằng Mon lại nấc lên. Nó lấy bàn tay dụi đôi mắt đỏ ké. Mế nó bảo: Mon à, mày phải về nhà thôi, trời sắp tối rồi đấy… Mế ôm thăng Mon xốc lên lưng. Thằng Mon thổn thức. Giá như có một cây cầu… Nó lại nấc lên, mặt dụi vào lưng mế nó… Ừ… Mế thủ thỉ. Cách đây đã năm sáu mùa rẫy. Cũng có cán bộ trên huyện về đo đo, vẽ vẽ ở chỗ đó. Thấy bảo sẽ làm một cây cầu dây qua cái mỏm đá chìa ra kia. Dân bản cần có lối sang bên chợ, lên xã, lên huyện… Vậy mà cứ đợi… đợi mãi. Hay là người ta quên… Thằng Mon chừng như mệt quá, đôi tay nó buông thõng. Mế nó chỉ còn nghe tiếng nó hức hức ở trên lưng…

Truyện của Lão Hồ Đồ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét