Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Nỗi đau vắng Anh

Nguyễn Thị Thanh Tuyền Nếu ngày ấy không xảy ra thì giờ đây tôi đã có một mái  ấm gia đình nhỏ,  đầy ấm áp tình yêu thương và đang quây quần bên nhau như bao gia đình khác.
Nhưng giờ đây thay vì đi chúc Tết mọi người thì tôi ở nhà để suy nghĩ và ngẫm lại.


Có thực sự hôm nay là sáng ngày mùng Một tết không? Sao không khí gia đình chồng mình lạnh tanh?  Không một lời chúc tết, không một nụ cười … sao không giống bao cái Tết đã qua.

Năm nay là năm thứ 3 tôi về ăn tết ở nhà chồng. Tôi còn nhớ sáng mùng một tết, nhiệm vụ đầu tiên của mình là bỏ tiền vào bao lì xì, chuẩn bị cho Chồng chúc tết Ba Mẹ và lì xì cho các em. Cả nhà tôi rộn rã tiếng cười vui. Sau tiết mục lì xì là tôi phải tất bật nấu rất nhiều món ăn ngon để cúng và sau đó gia đình cùng thưởng thức, tiếp theo vợ chồng tôi cùng các em đi chúc tết Ông Bà, Chú, Bác ...
Bàn thờ Anh Lê Công Nhựt

Nhưng sáng hôm nay, việc đầu tiên tôi làm đó là mang hai giỏ hoa và quần áo, vàng mã… ra  mộ Chồng. Tôi đã gửi gắm những dòng tâm sự của mình qua một bức thư mà tôi đã đốt cho anh. Chắc giờ đây Chồng tôi đã đọc bức thư và nhận được những món quà mà tôi gửi cho anh ấy.   

Một mình trên mảnh đất quê chồng mà không có Chồng bên cạnh, cái cảm giác hiu quạnh và lẻ loi biết chừng nào. Tôi không thể giấu nước mắt trước những lời động viên, chúc  tết của những người thân và bạn bè. Tôi không muốn khóc những ngày đầu năm nhưng cứ nghĩ về những gì đã xảy ra tôi không thể kìm lòng được, sao tôi thấy đau lòng quá!

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng là mình sẽ đón tết với tâm trạng buồn bã như thế này trong cuộc đời mình. Cái tết này là cái tết đau thương và tuyệt vọng, không chỉ riêng cho tôi mà cho cả đại  gia đình. Nó chỉ làm tôi gợi nhớ những ký ức xa xưa về người chồng thân thương. Tôi ghét nó! Nó đã làm cho tôi buồn, tôi khóc.
Mẹ tôi bảo : ” Mẹ buồn quá con ơi! Mẹ thấy con người ta đi ngoài đường mà Mẹ nhớ thằng Nhựt quá”. Nghe Mẹ nói xong cả Mẹ  và tôi  nhìn nhau rồi nước mắt cứ thê tuôn trào.

Nhìn dáng chống gậy đi khập khiễng của Ba mà ứa nước mắt. Một ngày Ba chồng tôi tụng kinh ba lần, mỗi lần gần 2 tiếng đồng hồ. Từ ngày chồng tôi mất đến giờ ngày nào Ba cũng tụng kinh như  vậy.
Ba tôi bảo rằng: “Ba tụng kinh cầu nguyện để cho thằng Nhựt được siêu thoát, cầu nguyện ơn trên phù hộ để giải oan cho thằng Nhựt, mong sự việc sớm được sáng tỏ”.

Tôi cảm nhận Ba Tôi rất tin tưởng vào tâm linh.

Ba nói: “ Bây giờ mình phải kỳ vọng thôi con à! Phải tin là phải có người tốt giúp đỡ! Cả cái đất Nước Việt Nam này cũng phải có người tốt! Mấy chục năm tuổi đảng của Ba phục vụ cho dân cho nước, Ba đâu làm điều gì ác, giúp đỡ bà con làng xóm biết bao nhiêu mà bây giờ gia đình mình phải xảy ra như thế này? Sự việc quá rành rành như vậy mà bọn Công an Bình Dương  còn xuống Công an Cai Lậy, Công an Cẩm Sơn nói bậy bạ vu khống cho thằng Nhựt. Có một số người cũng tin, còn một số người thì họ hiểu gia đình mình nên họ còn thương gia đình mình hơn. Cái thằng ở ngoài xã nó nghe lời Công an Bình Dương nó đi nói bậy bạ, bôi xấu Thằng Nhựt bây giờ nó cũng bị RỚT CHỨC rồi đó , ở ngay thì gặp điều lành, ở gian dối thì gặp xúi quẩy thôi! “.

Ba tôi luôn tin vào luật nhân quả.

Tôi đau trong lòng và chỉ biết ngậm ngùi một mình, tôi biết bây giờ khi đau buồn Ba Mẹ chỉ biết tâm sự cùng tôi.
Mẹ bảo: “Nếu mà không minh oan được cho thằng Nhựt là Mẹ chết không nhắm mắt. Mẹ với Ba mày khổ sở nuôi nó ăn học chỉ mong đợi mình nó … Bây giờ thì xong rồi!”.  
Ba bảo : “Gần đến tuần giáp năm nó mà cũng chưa thấy gì hết? Vậy chừng VKSDNTC trả lời hả con?”
Tôi trả lời an ủi Ba: “Con cũng đang đợi đó Ba! Con đang kỳ vọng VKSNDTC. Nếu qua tết này không trả lời chính thức vụ việc của Anh Nhựt con với Mẹ sẽ đi Hà Nội một chuyến nữa. Với linh cảm của người vợ mà chồng bị chết oan, con có cảm giác sau cái tuần của chồng con  công lý sẽ được thực thi’’.

Nhìn hình dáng gầy gò, ánh mắt rơi lệ của Mẹ, nét mặt trầm ngâm của Ba tôi tự nhủ lòng mình: “Con hứa với Ba Mẹ là con không thể để Ba Mẹ sống trong cảnh bị dày vò và phải lo âu như thế này, con sẽ đấu tranh tới cùng sẽ đòi sự công bằng cho chồng con. Con không thể để họ lấy đi tính mạng chồng con dễ dàng như vậy được. Những người đã gây ra tội phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vì những việc họ đã làm”.

Bây giờ đây tôi đã vắng bóng Anh vĩnh viễn và sẽ mãi mãi không có bên cạnh.

Tôi phải tự đi về quê một mình… Mọi thứ phải tự làm quen dần.

Điều ước lớn nhất của tôi trong năm nay là sự việc của chồng tôi được làm sáng tỏ, phải trả sự trong sạch và minh oan cho cái chết oan trái của chồng tôi để Ba Mẹ tôi được sống thảnh thơi cho đến cuối tuổi gìa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét