“Chồng tôi có tội gì mà mấy ông bắt giam 08 tháng nay, bây giờ đưa ra
tòa xét xử mà lại không cho mẹ con tôi đi. Không được vô trong tham dự,
mẹ con tôi đứng ở ngoài hành lang nghe cũng được. Luật nào mà cấm vợ,
con không được tham dự phiên tòa xét xử chồng, cha của chúng tôi?”...
PHẬT GIÁO HÒA HẢO NĂM ĐẠO THỨ 72
****************
ĐƠN KÊU CỨU
Kính gởi:
-Liên Hiệp Quốc Tổng Thống Hiệp Chủng Hoa Kỳ
và các nước yêu chuộng tự do trên thế giới.
-Chủ Tịch Thượng, Hạ Nghị Viện Hoa Kỳ.
-Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ.
-Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam.
-Các Cơ Quan Truyền Thông Thế Giới.
-Ban Trị Sự Giáo hội PGHH Trung Ương hải ngoại
để tường và nhờ chuyển đạt.
Tôi tên: Trần Thị Bạc Lớn, sinh năm 1951, hiện ngụ ấp Kiến Quới 2, xã
Kiến Thành, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang, Việt Nam. Hôm nay, tôi xin
trình bày sự việc chồng tôi, ông Nguyễn Văn Lía bị Tòa án huyện Chợ Mới
đưa ra xét xử vào ngày 13 tháng 12 năm 2011.
Chồng tôi và tôi cùng đi đám giỗ vào ngày 24 tháng 4 năm 2011 (nhằm ngày
22 tháng 3 năm Tân Mão). Đi tới xã Hòa An, Chợ Mới, công an giao thông
Chợ Mới tổ chức bắt phạt xe, dù chúng tôi có đầy đủ giấy tờ để sử dụng
xe theo luật pháp của Việt Nam. Nhưng công an Chợ Mới tự ý bẻ kính chiếu
hậu cáo buộc chúng tôi đã vi phạm luật giao thông, chúng tôi không đồng
ý kí tên vào biên bản, công an tổ chức vây ráp và bắt giải về trụ sở
công an xã Hòa An, sau đó đưa về công an thị trấn Mỹ Luông. Đến hơn 21
giờ cùng ngày, công an cho người chở tôi về nhà. Riêng chồng tôi, gia
đình không biết rõ ông bị đưa đi đâu. Và hơn 06 tháng, gia đình mới được
gặp mặt, thăm nuôi chồng tôi. Trong những lần gặp mặt, tôi nhận thấy
sức khỏe chồng tôi ngày càng giảm sút vì những tháng ngày lao lý.
Vào ngày 30 tháng 11 năm 2011 mẹ con tôi đến trại giam thăm nuôi, chồng
tôi kể lại: trong trại giam công an bắt chồng tôi ký tên chịu tội, chồng
tôi cương quyết không ký tên chịu tội, công an hành hung chồng tôi buộc
ảnh phải ký, cuối cùng công an bẻ lọi tay chồng tôi và đè chồng tôi cạo
đầu, chồng tôi vùng vẫy bị chúng đè bấm gảy 2 bẹ sường. Rồi sáng ngày
hôm nay trước phiên toà, Toà Án buộc chồng tôi ký tên chịu tội, chồng
tôi quyết định không ký và có thái độ phản đối quyết liệt, rồi mấy tên
công an tiếp tục dùng chiêu cũ lôi chồng tôi ra phía sau, không biết
chúng làm gì mà 2 bày tay chồng tôi sưng và bầm xanh!!!
Được biết chồng tôi sẽ được đưa ra xét xử công khai tại Tòa Án Nhân Dân
huyện Chợ Mới vào ngày 13 tháng 12 năm 2011, gia đình cũng phần nào an
tâm vì sẽ được gặp mặt và chứng kiến phiên tòa xét xử người thân của
mình một cách công bằng, tôi tin tưởng vào luật pháp Việt Nam, chồng
tôi sẽ được trả tự do về với gia đình. Nhưng tất cả là một sự thật phũ
phàng và tàn nhẫn. Gia đình không nhận được một thông báo hay giấy mời
nào từ Tòa Án huyện Chợ Mới để tham gia phiên tòa sáng nay. Với tình cảm
tha thiết vợ chồng, cha con và sự mong đợi sau bao ngày xa cách, chúng
tôi cũng chuẩn bị sẽ đi đến Tòa Án để dự thính phiên tòa sáng nay. Chúng
tôi nghĩ rằng Tòa Án là nơi rộng cửa, mọi công dân Việt Nam có quyền
tham dự, chứng kiến việc xét xử, huống chi hôm nay lại là phiên tòa xét
xử người thân của mình là điều vô cùng hợp lý và hợp tình. Chúng tôi đi
với niềm tin sẽ được gặp mặt người thân và tham dự phiên tòa dù là
không nhận được giấy thông báo của Tòa Án hay là phải ngồi ngoài hành
lang để ngóng đợi tin tức và thấy mặt người thân.
Trước 2 ngày diễn ra phiên tòa, công an đã tổ chức lực lượng đông đảo
theo dõi, giám sát nhà tôi 24/24. Khoảng 06 giờ sáng, rất đông công an
ập vào nhà tôi. Họ giả nhân nghĩa lý do là tình hàng xóm láng giềng nên
tới khuyên tôi nên ở nhà không được đi tới Tòa Án. Tôi nói : “Chồng tôi
có tội gì mà mấy ông bắt giam 08 tháng nay, bây giờ đưa ra tòa xét xử mà
lại không cho mẹ con tôi đi. Không được vô trong tham dự, mẹ con tôi
đứng ở ngoài hành lang nghe cũng được. Luật nào mà cấm vợ, con không
được tham dự phiên tòa xét xử chồng, cha của chúng tôi?”. Công an vẫn
bao vây nhà tôi và tìm cách ngăn cản. Mẹ con tôi lên xe và đi đến tòa
án. Ra khỏi nhà khoảng 100m, rất đông công an tổ chức lực luợng chặn xe,
kiểm tra giấy tờ. Sau khi kiểm tra tất cả giấy tờ đều hợp lệ nhưng công
an vẫn không cho đi, kéo dài thời gian. Sau đó, con tôi Nguyễn Thế Lữ
và Nguyễn Thị Ngọc Lụa được phép đi (vì cháu Lữ có giấy triệu tập của
Toà Án huyện Chợ Mới với tư cách những người tham gia tố tụng). Tôi và
con trai Nguyễn Trọng Luật đi sau cũng bị công an chặn xe, kiểm tra giấy
tờ. Giấy tờ hợp lệ nhưng công an vẫn không cho mẹ con tôi đi với lý do
thật vô lý: nghi ngờ giấy phép lái xe của con tôi là giả nên phải đợi
công an huyện Chợ Mới xuống kiểm tra rồi mới trả lại giấy phép lái xe
cho con tôi. Tôi nói : “Con tôi thi bằng lái do công an tổ chức thi,
công an cấp giấy phép lái xe mà bây giờ nói bằng lái xe giả là sao?”.
Công an vẫn dây dưa, cản trở mẹ con tôi không cho đi, không trả lại bằng
lái xe cho con tôi. Vì quá bức xúc và uất ức, tôi đã ngất xỉu giữa
đường. Nghe con trai nói lại, lúc đó công an vẫn trơ mắt, thản nhiên
nhìn, không một chút xót thương, không cho con tôi chở tôi đi bệnh viện
hay bác sĩ. Những người hàng xóm đã giúp đỡ kè tôi vào nhà họ nằm nghỉ.
Sau đó, con trai tôi đưa tôi về. Có ai lại dửng dưng, lạnh lùng và nhẫn
tâm trước nỗi bất hạnh của người khác như thế? Những ai có lòng nhân
đạo, tình người có lẽ không cư xử như vậy đâu!!!
Tất cả bạn bè, đồng đạo và người thân của chúng tôi cũng bị chặn đường,
ngăn cản. Tất cả mọi ngả đường đều có chốt canh và ngăn cản, không ai
được lui tới khu vực gần Tòa Án. Mẹ con tôi nằm ở nhà vô cùng đau khổ và
lo lắng, trông đợi từng phút trôi qua trong tâm trạng đau đớn, uất ức
không biết chồng mình bị khép tội như thế nào, có bị đánh đập, ép cung
hay không.... Bà mẹ chồng đã ngoài 80 tuổi cũng phải gạt nước mắt trở về
nhà không được thăm con trai mình vì công an ngăn cản, chặn xe. Đến gần
11 giờ, con tôi-Nguyễn Thế Lữ và Nguyễn Thị Ngọc Lụa về kể lại sự việc
cho gia đình nghe.
Sau khi bị công an kiểm tra giấy tờ xe lần thứ nhất (như phần trên tôi
đã trình bày) Thế Lữ và Ngọc Lụa đi gần tới Tòa Án Chợ Mới lại bị 6 xe
công an tiếp tục chặn xe, kiểm tra giấy tờ xe lần thứ hai. Lần này, công
an cũng dây dưa kéo dài thời gian và đòi kiểm tra cả giấy triệu tập của
cháu Lữ, nhưng con tôi không đồng ý. Cuối cùng, công an cũng cho hai
cháu qua chốt canh thứ hai. Cháu Lữ được vào tham gia phiên tòa, cháu
Lụa bị công an bao vây bắt buộc phải rời khỏi phiên tòa. Cả đoạn đường
từ đường chính vào tòa án đều bị công an bao vây, ngăn cản. Tất cả mọi
sinh hoạt thường ngày của người dân bị ngăn cản, chỉ có công an với công
an mới lui tới khu vực này. Phiên tòa bắt đầu từ 08 h15. Ngoài mặt công
an nói xét xử công khai, hợp pháp nhưng thực chất là một phiên tòa thầm
lặng, không bình thường dường như đã được sắp đặt từ trước. Những người
tham gia phiên tòa là ai? Không phải là thân nhân, bạn bè mà là cán bộ
của các cơ quan, đoàn thể nhà nước như Hội phụ nữ, Đoàn thanh niên, Công
an....và họ cũng đã được sắp đặt đâu vào đó, mỗi người tham gia phiên
tòa với tư cách những người tham gia tố tụng (gồm 10 người):
1/ Lê Minh Triết.
2/ Võ Văn Diêm
3/ Trương Văn Thức (vắng mặt)
4/ Trần Văn Ngọt
5/ Hồ Thanh Vân (tư Nang)
6/ Nguyễn Hồng Đơn
7/ Nguyễn Văn Hoa
8/ Trương Kim Long
9/ Nguyễn Thế Lữ
10/ Dương Văn Anh
đều bị kèm kẹp bởi 2,3 công an. Và trong suốt thời gian diễn ra phiên
tòa, không ai được phát biểu, nếu có phát biểu cũng chỉ được nói vài câu
ngắn gọn. Đại diện Viện kiểm sát đọc bản cáo trạng xong, chồng tôi đã
phát biểu: “Các ông nói sai sự thật, không đúng như thế tôi không nhận”.
Lập tức công an giữ an ninh trong phiên tòa ập lại kéo lê chồng tôi
nhốt vào một phòng riêng sau hội trường-nơi diễn ra phiên tòa xét xử.
Chồng tôi hô lớn tiếng : “Cộng sản đàn áp tôn giáo. Cộng sản đàn áp tôn
giáo. Thả tôi ra, thả tôi ra”. Tiếng kêu thật thảm thiết nhưng tuyệt
vọng vì ai nghe được những lời ấy khi chung quanh chỉ là công an và công
an. Công an bên ngoài tòa án cũng tràn vào bên trong với số lượng đông
đảo có thể áp chế hay đàn áp bất cứ lúc nào nếu ai phản ứng trước hành
động nặng tay của họ đối với chồng tôi. Trong thời gian được phát biểu
tại phiên tòa để tự bảo vệ quyền lợi cho mình (phiên tòa không có luật
sư bảo vệ quyền lợi cho những người bị gọi là “bị cáo”), chồng tôi có
đặt ra một số câu hỏi cho chủ tọa và tất cả những người có thẩm quyền
trong phiên tòa:
-Trong cáo trạng, các ông buộc tội tôi vi phạm luật giao thông khi đi
trên tỉnh lộ nhưng không chấp hành yêu cầu của công an giao thông và có
những lời lẽ xúc phạm những người thi hành nhiệm vụ là hoàn toàn sai
trái, không đúng với sự thật. Tôi bị công an giao thông chặn xe, kiểm
tra giấy tờ ở đoạn đường thuộc ấp An Bình, xã Hội An, huyện Chợ Mới. Khi
công an kiểm tra giấy tờ, tôi có đầy đủ những giấy tờ hợp lệ để lưu
thông xe theo luật của nhà nước.
-Các ông gọi chúng tôi là bọn Lía và Hoài Ân là không đúng. Chúng tôi là
tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo vô tội bị bắt bớ. Trước khi bị tòa án tuyên
án, chúng tôi vẫn có đầy đủ quyền lợi của một công dân Việt Nam. Chúng
tôi không phải là người đứng đầu một tổ chức hay xúi giục người khác làm
những chuyện phi pháp nên các ông không thể gọi chúng tôi là bọn.
-Tôi viết những Thỉnh nguyện thư, Thư yêu cầu...là để đấu tranh cho
quyền lợi chính đáng của tất cả tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo chớ không vì
quyền lợi riêng tư của tôi hay một cá nhân nào. Tôi đấu tranh đòi quyền
tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo, đòi hỏi trao trả tài sản cho PGHH
cũng là vì tập thể, vì lợi ích nhà nước vì các ông luôn tuyên bố với thế
giới rằng Việt Nam luôn có tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo, không vi
phạm nhân quyền.
-Các ông buộc tội tôi lén lút gặp phái đoàn tôn giáo của Hoa Kỳ lại là
một điều vu khống kế tiếp. Vì tôi và những đồng đạo của tôi được gặp
phái đoàn tôn giáo của Hoa Kỳ là hoàn toàn đúng với luật pháp nhà nước.
Tổ chức tôn giáo Hoa Kỳ đã làm việc với nhà nước Việt Nam trước khi họ
sang đây. Và chúng tôi nhận được thư mời của phái đoàn Tôn giáo Hoa Kỳ
qua đường bưu điện của Việt Nam. Điều đó là hoàn toàn hợp pháp. Tại sao
các ông lại buộc tội chúng tôi lén lút, mờ ám gặp phái đoàn tôn giáo Hoa
Kỳ để xuyên tạc những đường lối, chính sách đúng đắn của nhà nước Việt
Nam?
-Nhận được Giải tự do tôn giáo Nguyễn Kim Điền 2011 là niềm vinh hạnh
cho tất cả khối tín đồ PGHH, không phải chỉ riêng tôi. Và số tiền giải
thưởng, tôi chia một phần cho ông Trần Hoài Ân, một phần cho tôi, một
phần làm từ thiện và một phần để giúp đỡ những người đang bị tù tội.
-Các ông lại cáo buộc tôi nhận tiền viện trợ từ nước ngoài của ông Tăng
Văn Ngô, Huỳnh Hiệp... những phần tử phản động của nước ngoài để nhằm
tuyên truyền lật đổ nhà nước Việt Nam với âm mưu diễn biến hòa bình là
điều không đúng sự thật.
Chồng tôi luôn phủ nhận tất cả những cáo buộc của tòa án và không nhận
tội. Trước khi tuyên án, chủ tọa phiên tòa có hỏi chồng tôi là muốn nói
lời cuối cùng hay yêu cầu nào không? Chồng tôi trả lời: “Tôi chỉ có một
yêu cầu là các ông hãy trả tự do cho tôi ngay lập tức nếu không quá muộn
màng”. Trong thời gian tòa giải lao để nghị án, cháu Lữ chỉ ngồi ở xa
hỏi thăm sức khỏe chồng tôi. Cuối cùng, tòa án tuyên án ông Nguyễn Văn
Lía mức án tù 5 năm và ông Trần Hòai Ân mức án 3 năm với tội danh “Lợi
dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước, quyền, lợi ích
hợp pháp của tổ chức” theo khoản 2 điều 258 Bộ luật hình sự. Phiên tòa
kết thúc lúc 10 giờ 45 phút.
Kính thưa quí ông, mẹ con tôi xét nghĩ, theo điều luật 70 của hiến pháp
nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là: “tất cả người dân Việt Nam
đều có quyền tự do dân chủ và tự do Tôn giáo” khi người dân đã vì tôn
giáo làm đúng luật thì CS cho là tội lợi dụng quyền tự do tôn giáo. Nếu
người dân làm đúng luật dân chủ thì đó là tội lợi dụng quyền dân chủ.
Như vậy thì đây không phải là luật mà chính đây là cái bẩy để đưa người
dân vào tù.
Hiện nay sức khoẻ của chồng tôi rất xấu do công an đối xử rất tàn nhẫn,
trong thời gian qua và trước phiên toà, mẹ con tôi vô cùng đau khổ, bức
xúc, uất ức nên viết đơn này gởi đến các cơ quan nói trên và mong các
Ngài ra tay cứu giúp chồng tôi qua nạn ách này...
Tôi vợ ông Nguyễn Văn Lía
Trần Thị Bạc Lớn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét